Tâm sự chuyện: Thầy thuốc và thuốc

Trải nghiệm thử 200 viên thuốc “Vạn Bệnh Tử Uyển gia giảm”
Hôm qua và hôm nay là 2 ngày vật vã. Làm thuốc xong bản thân Xuân thử thuốc đầu tiên. Uống 200 viên vô thuốc đi tới đâu biết tới đó.
Nóng, đau như bị cắn xé thịt bên trong. Kinh nào bế biết hết, chỗ nào vi-rút kí sinh trùng kí sinh biết hết. Hàn và tà khí bị đẩy ra toát mồ hôi, kinh bế thấy luồn khí chạy rần rần…
Đau lê lết 9 tiếng, buồn nôn, dưới thì bắn pháo bông phải ôm toilet 6 tiếng. Mệt lã, từ mặc áo thun quần thể dục phải chuyển sang mặc váy cho tiện…
Sáng nay uống có 50 mà đau và ôm toilet suốt 4 tiếng. Cảm giác ruột gan được tuốt mỡ sạch sẽ.
Chưa khi nào thấy biết ơn vì kho thuốc HCM có 2 nhà vệ sinh để 2 chị em chia nhau…
Đại đệ tử là người thử thuốc thứ 3 cũng trấn giữ nhà vệ sinh 5 tiếng.
Lần thứ n thử thuốc – liều thuốc mạnh nhất vật vã nhất nhưng trong rủi lại có nhiều cái may: Có thêm đệ tử và mấy chục ACE Y Miêu cùng thử thuốc. Trước đó toàn là Xuân thử thuốc trước tới ACE core team Sức Khỏe Hoàn Hảo thử. Sau thử là tới người nhà của ACE core team.
Vui nhất là ACE Y Miêu nghe mô tả 4 người đầu tiên kinh khủng mà cũng chấp nhận lấy thân mình thử. Y như những ngày đầu ACE cùng thử Ngũ Vị Thanh…
Kí ức đầy cảm xúc tràn về.
Chuyện thử thuốc có lẽ bắt đầu từ ông chú khó tính: khi chỉ cho mình cây thuốc nào đều bắt ngửi, nếm, nhai nuốt rồi hỏi cảm nhận.
Năm 2015 đã pass và 2016 trong chuyến đi Nepal mình đã tự thân nếm gần trăm loại thuốc lạ để cảm nhận và tự quy kinh.
À mà có lẽ chuyện còn bắt đầu từ việc từ nhỏ tầm 6-7 tuổi mình đã biết nấu ăn & có thể nếm đồ ăn bằng mũi, từ việc bản thân là người nhạy cảm, từ việc biết thiền định….
Ngoại truyện 1 là mình đi học Rang, Xay, Pha Chế và cupping cafe- thứ khó ngửi nếm cảm nhận nhất. Mũi ngửi qua là biết ngon dở, vị gì…
Chế thuốc và thử thuốc là một nghệ thuật, thầy thuốc phải là 1 nghệ nhân. Mắt khác thầy thuốc cũng là nghề nguy hiểm nhất thế gian khi phải thử thuốc.